Núi Côn Lôn.Tuyết bay đầy trời."Con nhất định muốn làm tiên nhân hay sao?""Đúng vậy!""Phải trải qua một trăm năm lạnh giá mới có thể khiến băng tuyết hóa thành xương thịt, cho dù con có công lực sâu dày đến đâu, nhưng nỗi đau này chỉ e con khó mà chịu đựng nổi.""Con có thể!""Dù cho con có trở thành tiên nhân rồi cũng đâu thể cải được mệnh trời!""Nhưng con có thể bảo vệ nàng. Từ lúc nàng sinh ra, con quyết sẽ bảo vệ!""Ôi, đứa trẻ si tình này..."Lão ông râu tóc bạc phơ không khỏi thở dài cảm thán."Cô ta rồi sẽ không nhớ con đâu."Thiếu niên bật cười, ngọt ngào như một đóa hoa lê: "Một trăm năm lạnh giá còn chưa đáng là gì, dù sao phải rất lâu, rất lâu nữa nàng mới có thể đầu thai. Nàng không nhớ con cũng chẳng sao, chỉ cần mình con nhớ nàng là đủ. Một đời này nàng đã phải nếm trải quá nhiều đau khổ rồi, con không muốn kiếp sau nàng cũng sẽ như vậy. Con muốn trở thành tiên nhân, con muốn nhớ nhung nàng, chờ đợi nàng, để khi nàng sinh ra sẽ được con bảo vệ.""Cô ta cũng sẽ không yêu con đâu."Thiếu niên chán nản cúi đầu: "Sư phụ, người đừng khuyên con nữa có được không? Con cảm giác rằng... nàng không chừng sẽ còn chút gì đó thương yêu con."Lão ông lắc đầu thở dài."Đứa trẻ ngốc, con không biết để trở thành tiên nhân phải trả giá đắt như thế nào sao?""Chịu lạnh giá suốt một trăm năm, sư phụ không phải đã bảo thế ư?""Tiên nhân vốn dĩ bất tử, nỗi tịch mịch của bất tử và sự cô độc con có thể chịu đựng được không?"Thiếu niên nghĩ ngợi một thoáng."Nhưng, nếu chịu được sự tịch mịch và cô đ... |